Phép lạ Thánh Thể


Xem xong video này mỗi lần mình rước lễ nhớ đến điểm này: Chúa Giêsu chịu khổ nạn cho tôi trong mỗi Thánh Lễ vì Chúa không thuộc về thời gian mà Ngài tạo dựng nên, thời gian không thể giới hạn Thiên Chúa như nó giới hạn chúng ta. Tất cả mọi sự đều là "hiện tại" đối với Thiên Chúa (ai hiểu được điều này?)

" Thánh Thể không chỉ là Mình và Máu Chúa Giêsu, mà còn làm hiện hữu hy tế của Ngài trên thập giá, vượt không gian và thời gian."

Khi chúng ta rước lễ, chúng ta gặp gỡ Ngài trong một hy tế duy nhất trên thập giá để cứu độ trần gian. Vì vậy, không chỉ hợp lý mà còn được hiểu là khi bức màn được hé mở trong các phép lạ Thánh Thể, chúng ta thấy Thánh Tâm Chúa Kitô, bị bầm dập, đánh đập, thậm chí ngạt thở, bởi Thánh Thể làm cho hy tế của Ngài trên thập giá trở thành hiện thực cho chúng ta hôm nay. 

Và điểm rất cool thứ hai:

Người ta chỉ cần 1 ml máu để giải trình tự ADN của một người, được sinh ra bởi cha mẹ, cả hai đều là giống người. Từ một phép lạ Thánh Thể, người ta có cả 100 lần lượng máu cần, thế mà khoa học không thể giải trình tự ADN của Chúa Giêsu, vì Chúa Giêsu được sinh ra bởi Đức Maria đồng trinh, bởi phép Chúa Thánh Thần, chứ không do huyết nhục của con người. Điều Ki-tô giáo tin và khoa học không thể nào đối nghịch với nhau vì luật khoa học, hết thảy đều do Chúa dựng nên.

Lời từ video:

Tôi đang khảo sát mọi phép lạ Thánh Thể đã được khoa học xác minh. Sau đó, tôi sẽ cho thấy cách mà một chi tiết xuất hiện trong mọi nghiên cứu thậm chí còn liên kết đến Khăn Liệm Thành Turin.

Phép lạ Thánh Thể đầu tiên từng được ghi nhận xảy ra ở Lanciano, Ý, vào đầu những năm 700. Tại một tu viện trong thị trấn, có một linh mục nghi ngờ rằng bánh và rượu thật sự có thể trở thành Mình và Máu Chúa Giêsu. Một ngày kia khi đang dâng lễ, ngay lúc truyền phép, khi linh mục nói: “Này là Mình Ta. Này là Máu Ta,” Bánh thánh trong tay ngài đã biến đổi rõ ràng thành thịt sống, và rượu trở thành máu tươi.

Đó là một câu chuyện cổ, rất cổ, dễ bị xem là huyền thoại vì không có bằng chứng… ngoại trừ việc miếng thịt tròn và máu đông thành năm cục đã được giữ trong một bình Mặt Nhật suốt hơn một ngàn năm.

Năm 1970, bác sĩ này đã ấy chúng ra để nghiên cứu. Bác sĩ Eduardo Lenoli, chuyên gia bệnh lý và hóa học, đã tiến hành một nghiên cứu lâm sàng trong phòng thí nghiệm, với sự hỗ trợ của bác sĩ Rugggero Bertelli từ Đại học Sienna.

Những phát hiện thật kinh ngạc: mẫu thịt là mô tim người, từ cơ tim, thuộc tâm thất trái của quả tim, và nhóm máu là AB dương. Hãy nhớ chi tiết đó vì nó quan trọng để thấy bằng chứng từ mọi phép lạ Thánh Thể liên kết với nhau.

Điều còn bất ngờ hơn: các protein, khoáng chất và tỷ lệ trong máu phù hợp với máu tươi của người, mặc dù được giữ trong một bình niêm kín suốt 1200 năm. Mẫu cũng không có chất bảo quản  không hề bị hư hại. Hơn nữa, Lenoli kết luận rằng chỉ một nhà giải phẫu rất lành nghề mới có thể cắt tròn từ tim người cách hoàn hảo như vậy, điều hoàn toàn không thể vào thế kỷ thứ 8.

Ngày nay, thánh tích được trưng bày trong chính bình Mặt Nhật ấy, trên bàn thờ chính của Nhà thờ Thánh Phanxicô, nơi miếng thịt vẫn giữ sắc hồng tự nhiên khi có ánh sáng chiếu vào.

Dù nghiên cứu này tuân thủ tiêu chuẩn khoa học nghiêm ngặt, người còn hoài nghi có thể cáo buộc các nhà khoa học nói dối.

Lenoli biết ông đang nghiên cứu một phép lạ thật sự xảy ra, và ông là người Công Giáo. Điều đó không bác bỏ được phép lạ, nhưng nếu bạn hoài nghi, hãy chờ xem phép lạ Thánh Thể tiếp theo.

Phép lạ này không xảy ra từ thời xa xưa. Nó chỉ xảy ra cách đây 30 năm ở Buenos Aires, Argentina. Đầu những năm 1990, nhiều sự kiện lạ liên quan đến Thánh Thể được báo cáo tại giáo xứ St. Mary ở Buenos Aires.

Sau Thánh lễ tối, một Bánh thánh được tìm thấy sau nhà thờ. Theo quy định của Giáo Hội, cha xứ đặt nó vào nước và khóa trong Nhà tạm để Bánh thánh tan ra. Đây là Bánh thánh ngâm nước hai ngày trông như thế nào. Bánh này chỉ để minh họa, không là Bánh thánh. Nhưng khi cha Alejandro, cha xứ St. Mary’s, kiểm tra vài ngày sau, đây là điều ngài thấy: nó đã thành thứ giống như thịt đẫm máu.

Ngài lập tức báo cho Đức Tổng GM, người ra lệnh chụp ảnh lại. Và Đức Tổng GM Buenos Aires lúc đó chính là ĐC Jorge Bergoglio vị sẽ trở thành GH Phanxicô.

Nhiều năm sau, ngài đã giao cho nhà thần kinh học Ricardo Castañón Gómez, một người vô thần cứng rắn, lãnh đạo cuộc điều tra khoa học.

Mẫu được gửi ẩn danh đến các phòng thí nghiệm trên thế giới. Một chuyên gia, tiến sĩ Frederick Zugibe, bác sĩ bệnh lý và tim mạch của Đại học Columbia, báo cáo rằng mẫu ông nhận được là mô tim người từ tâm thất trái, và không chỉ là mô tim người, mà là mô tim người CÒN SỐNG. Từ một người đang ở trong tình trạng căng thẳng cực độ, như thể bị đánh đập hoặc đang nghẹt thở.

Thoạt nghe, điều này có vẻ lạ, nhưng hoàn toàn phù hợp với điều người Công Giáo tin về Thánh Thể. Tôi sẽ nói thêm ở cuối video.

Nhóm máu được xác định là AB dương. AB dương không chỉ là nhóm máu hiếm nhất, chỉ dưới 4% dân số có, mọi phép lạ Thánh Thể từng nghiên cứu đều có nhóm máu AB dương.

Thêm nữa, một nghiên cứu năm 2024 về Khăn Liệm Turin, miếng vải mà nhiều tín hữu tin là khăn liệm thật của Chúa Giêsu, cho thấy vết máu trên đó cũng là AB dương.

Hãy nhớ Zugibe không hề biết mẫu ông nhận là gì. Ông làm việc hoàn toàn ẩn danh. Và khi biết rằng nó lấy từ một Bánh thánh đã truyền phép, ông lặng người rồi nói: “Trái tim này còn sống tại thời điểm lấy mẫu.” "Bạn biết đấy, tôi đã viết hơn 100 bài nghiên cứu về tim mạch. Trái tim là lĩnh vực mà tôi rất am hiểu."

Nếu bạn còn hoài nghi, hãy nhớ rằng nghiên cứu này hoàn toàn ẩn danh và do một người kiên quyết mình là vô thần lãnh đạo. Nhưng các cuộc điều tra của ông về phép lạ Thánh Thể không dừng ở đó và cuối cùng nó đã thay đổi đời ông. Nhưng để thấy điều đó, cần thêm 10 năm nữa.

Mười năm sau, tại một khóa tĩnh tâm ở Tixla, Mexico, hai linh mục và một nữ tu đang trao Mình Thánh, thì điều lạ xảy ra. Nữ tu quay sang linh mục bên cạnh mình, đôi mắt đẫm lệ. Một Bánh thánh trong bình thánh chị đang cầm bắt đầu rỉ ra chất lỏng đỏ đậm. Đức Giám Mục địa phương Zavala Castro lập tức đến xem. Ngài cất giữ Bánh thánh và thành lập ủy ban thần học để khảo sát sự việc.

Năm 2009, ngài mời tiến sĩ Gomez tiến hành phân tích khoa học. Trong ba năm, nhiều phòng thí nghiệm độc lập kiểm nghiệm mẫu. Chất đỏ được xác nhận là máu người nhóm AB dương chứa hemoglobin và DNA người. Nhưng họ không thể giải trình tự DNA. Và đây là chi tiết quan trọng vì tôi sẽ chứng tỏ điều này phù hợp với điều Giáo Hội dạy về Chúa Giêsu. Hơn nữa, hai phân tích riêng biệt bằng những phương pháp khác nhau đã xác nhận rằng máu chảy ra từ bên trong Bánh thánh, loại trừ khả năng bị can thiệp từ bên ngoài.

Dưới kính hiển vi, họ thấy tế bào máu trắng, đỏ và đại thực bào, tức là mô sống. Mẫu được xác định là cơ tim người, myocardium. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Giám Mục Castro tuyên bố đây là phép lạ Thánh Thể năm 2013.

Không chỉ một mà là hai cuộc điều tra sâu rộng, có cùng kết quả: máu AB dương, mô tim sống, DNA không thể giải mã. Tiến sĩ Ricardo Castañón Gómez đã quá xúc động trước những bằng chứng ấy đến mức ông từ bỏ chủ nghĩa vô thần và trở thành người Công Giáo.

Bây giờ, tôi muốn kể cho bạn về điều kỳ lạ liên quan đến ADN mà họ tìm thấy, và về việc họ không thể tách chiết hay giải trình tự nó. Nhưng chúng ta phải xem xét thêm một phép lạ Thánh Thể nữa. Và phép lạ này còn gần đây hơn.

Phép lạ này xảy ra Giáng Sinh 2013 tại Lagnica, Ba Lan. Một Bánh thánh rơi xuống đất, được đặt vào nước để tan theo quy định. Nhưng vài ngày sau, Bánh đổi màu  xuất hiện những vệt đỏ đậm.

Mẫu được gửi xét nghiệm, kết quả giống hệt mọi trường hợp khác: Chất màu đỏ đó được xác định là mô tim người, cụ thể là cơ tim (myocardium) từ tâm thất trái của tim người. Đây là một chi tiết rất đặc biệt chúng ta thấy trong mọi trường hợp, nhưng lát nữa tôi sẽ giải thích thêm.

Các phân tích sâu hơn cho thấy những dấu hiệu rõ ràng của tổn thương mô, những vết thương phù hợp với tình trạng căng thẳng tột độ và đau khổ. DNA là của con người, nhưng họ  không thể tách hoặc lập trình tự DNA. Tại sao?

Đây là 1 microlit máu người, đủ để một phòng thí nghiệm pháp y cần để giải trình tự đầy đủ bộ gen của một người bình thường. Trong mọi phép lạ Thánh Thể chúng ta nói đến, có lượng máu tươi gấp hàng trăm lần như vậy. Nhưng trong mọi trường hợp, không ai có thể giải trình tự mẫu máu.

Điều này lạ thường nhưng Chúa Giêsu không phải là một người bình thường. Không giống như mọi con người khác, những người nhận ADN từ cả cha và mẹ theo tỷ lệ ngang nhau, Chúa Giêsu được thụ thai bởi Chúa Thánh Thần trong cung lòng Đức Trinh Nữ Maria, Thiên Chúa thật và là người thật.

ADN mà họ tìm thấy là của con người. Nhưng việc các nhà khoa học không thể giải trình tự nó, dù họ có nhiều máu hơn mức cần thiết để làm điều đó, là dấu chỉ cho thấy có điều gì đó độc nhất nơi Chúa Giêsu. Có thể là vì Ngài chỉ có mẹ theo nhân tính.

Thánh tích ấy nay được trưng bày để các tín hữu đến tôn kính tại giáo xứ Thánh Hyacinth, nơi hàng ngàn khách hành hương đã đến để tận mắt chiêm ngắm.

Đến đây, chúng ta đã xem xét nhóm máu và sự liên kết của nó với Khăn Liệm thành Turin, cũng như ý nghĩa thần học của ADN được tìm thấy trong những phép lạ này. Nhưng còn về chính mô tim thì sao? Tại sao nó luôn là mô tim người, và cụ thể là từ tâm thất trái?

Tâm thất trái là buồng tim mạnh nhất, chịu trách nhiệm bơm máu giàu oxy và dưỡng chất đi khắp cơ thể, giữ cho cơ thể sống. Ban đầu, tôi cũng thấy điều này khó hiểu, nhưng hóa ra nó lại liên kết hai chân lý thần học quan trọng.

Đầu tiên, Thánh Thể là nguồn mạch và chóp đỉnh của đức tin Công giáo, thực sự là nguồn sống của Hội Thánh. Và chúng ta tin rằng Hội Thánh là Nhiệm Thể của Chúa Kitô. Ta cũng tin rằng Thánh Tâm Chúa Giêsu là nguồn và lương thực nuôi dưỡng sự sống thần linh của Hội Thánh.

Vì thế, thật hợp lý khi Chúa Giêsu hiện ra nhiệm mầu trong Thánh Thể, hình bánh không biến thành bất cứ phần nào trong thân thể Ngài, mà biến thành chính Trái tim Ngài, phần trái tim chịu trách nhiệm bơm dòng máu quý giá nuôi sống Hội Thánh.

Còn về thực tế rằng trong mọi trường hợp, máu dường như vẫn tươi, mô tim vẫn sống, và trong nhiều trường hợp, mô tim còn cho thấy dấu hiệu đau khổ cùng cực. Tôi sẽ giải thích điều đó nhưng trước hết, chúng ta phải xem xét phép lạ cuối cùng.

Phép lạ cuối cùng này xảy ra vào tháng 10 năm 2008, trong Thánh Lễ Chủ Nhật tại Nhà thờ St. Antony ở Sokółka, Ba Lan. Trong lúc rước lễ, một Bánh Thánh rơi xuống đất. Một phụ nữ đang rước lễ ngay lập tức báo cho linh mục, linh mục cẩn thận đặt Mình Thánh vào một bình bạc nhỏ chứa nước thánh và khóa lại trong két an toàn của giáo xứ cùng với các chén Thánh.

Một tuần sau, ngày 19 tháng 10, sơ Julia Dubowski, người trực phụ trách, mở két và những gì sơ thấy khiến sơ run rẩy. Mình Thánh không tan. Ở giữa xuất hiện những cục đỏ thẫm như máu thấm qua bề mặt trắng. Sơ gọi cho cha xứ, và sau khi kiểm tra cùng hai linh mục khác, ngay lập tức thông báo cho Tổng giám mục. Theo lệnh của ngài, Mình Thánh được lấy ra khỏi nước và đặt lên khăn trắng.

Năm 2009, mẫu vật được gửi tới 2 chuyên gia mô học tại Đại học Białystok. Dưới kính hiển vi và phân tích điện tử, họ phát hiện chất đỏ là mô tim của một người đang sống trong trạng thái cực kỳ đau đớn. Vậy ý nghĩa của điều này là gì?

Thánh Thể không chỉ là Mình và Máu Chúa Giêsu, mà còn làm hiện hữu hy tế của Ngài trên thập giá, vượt không gian và thời gian.

Khi chúng ta rước lễ, chúng ta gặp gỡ Ngài trong một hy tế duy nhất trên thập giá để cứu độ trần gian. Vì vậy, không chỉ hợp lý mà còn được hiểu là khi bức màn được hé mở trong các phép lạ Thánh Thể, chúng ta thấy Thánh Tâm Chúa Kitô, bị bầm dập, đánh đập, thậm chí ngạt thở, bởi Thánh Thể làm cho hy tế của Ngài trên thập giá trở thành hiện thực cho chúng ta hôm nay.

Như vậy, bạn đã thấy khoa học nhiều lần xác minh tính xác thực của các phép lạ Thánh Thể. Điều này cho thấy khoa học không phải là kẻ thù của đức tin. Ngược lại, lý trí và đức tin cùng nhau giúp chúng ta hiểu sự thật.

Hãy nghĩ, mọi Thánh Lễ đều là một phép lạ Thánh Thể, bởi bánh và rượu thực sự được biến thành Mình và Máu Chúa Giêsu trong mỗi Thánh lễ.

Đôi khi Chúa ban cho chúng ta những dấu hiệu cực kỳ rõ ràng và hữu hình về sự hiện diện của Ngài trong Thánh Thể. Tại sao Ngài làm vậy? Để củng cố đức tin của chúng ta. Hãy tin rằng trong mọi Thánh Lễ, Chúa Giêsu thực sự hiện diện. Vào giây phút truyền phép, bánh rượu thực sự trở thành Mình và Máu Ngài, dù nhìn và nếm vẫn như bánh và rượu.

Lần tới khi bạn tham dự Thánh Lễ, hãy nhớ những phép lạ này đã được khoa học chứng minh. Và nếu bạn đang băn khoăn hay nghi ngờ, hãy cầu nguyện câu từ Kinh Thánh: “Lạy Chúa, con tin. Xin giúp đức tin yếu kém của con.”

Nhật ký trừ tà số 361: Lời nguyền của phù thủy có thể giết người không?

Trong bài viết này, mục đích của tôi chỉ đơn giản là chia sẻ kinh nghiệm cá nhân. Những ý tưởng này không phải là “de fide” (tức là không thuộc tín điều buộc phải tin), cũng không phải là giáo huấn chính thức của Giáo Hội. Giáo Hội chưa từng có nhiều tuyên bố chính thức về những vấn đề như thế này.

Tuy nhiên, Giáo Hội dạy cách rõ ràng và dứt khoát, phù hợp với Kinh Thánh, rằng phù thủy, bùa ngải và mọi hình thức bói toán liên quan đều bị kết án. Sách Giáo Lý Công Giáo viết rằng:

Ai muốn dùng ma thuật hay phù thuỷ để chế ngự các thế lực huyền bí, bắt chúng phục vụ mình và nắm được quyền lực siêu phàm trên người khác dù là để chữa bệnh, cũng lỗi nặng nhân đức thờ phượng. Các việc nầy càng đáng lên án hơn nữa khi có dụng ý hại người, hay nhờ đến sự can thiệp của ma quỉ. Mang bùa cũng là điều đáng trách. Chiêu hồn thường đi kèm cả bói toán hay ma thuật. Hội Thánh cảnh giác các tín hữu phải xa lánh các điều ấy. Khi dùng các phương thuốc gia truyền, không được kêu cầu các thế lực ma quỉ cũng như lợi dụng sự nhẹ dạ của người khác. (GLCG 2117)

Điều này hoàn toàn phù hợp với Kinh Thánh:

“Giữa anh (em), không được thấy ai làm lễ thiêu con trai hoặc con gái mình, không được thấy ai làm nghề bói toán, chiêm tinh, tướng số, phù thuỷ, bỏ bùa, ngồi đồng ngồi cốt, chiêu hồn. Thật vậy, hễ ai làm điều ấy thì là điều ghê tởm đối với ĐỨC CHÚA.” (Đnl 18:10-12)

Không chỉ việc thực hành phù thủy hay bói toán là vi phạm điều răn thứ nhất, mà nó còn rất nguy hiểm. Những việc ấy có thể mở ra các thế lực xấu mà con người không thể kiểm soát được.

Khi tôi bắt đầu sứ vụ trừ quỷ cách đây khoảng 18 năm, tôi không hề có hiểu biết gì về phù thủy, lời nguyền hay những điều tương tự. Thành thật mà nói, lúc đó tôi nghĩ tất cả chỉ là mê tín dị đoan. Nhưng thực tế cho tôi thấy khác. Tôi đã gặp những trường hợp bị quỷ ám nghiêm trọng xuất phát trực tiếp và được chứng minh là do bùa ngải, lời nguyền, và các hành động huyền bí khác. Tại sao?

Câu trả lời nằm trong lời của Cha Gabriele Amorth, vị trừ quỷ nổi tiếng người Ý, ngài nói rằng “bùa chú và phép thuật là sự dữ do ma quỷ thực hiện.” Người thi triển bùa chú không hề có quyền năng thiêng liêng bẩm sinh nào trên người khác — trái với điều mà một số phù thủy thời nay tuyên bố. Bạn không có “năng lực phù thủy bên trong” hay sức mạnh tâm linh vũ trụ đặc biệt nào cả.

Thực ra, mỗi khi một bùa chú hay lời nguyền được đọc lên, dù có chủ ý hay không, nếu nó tạo ra sức mạnh hoặc ảnh hưởng thật sự, thì đó là do hành động của ma quỷ. Sức mạnh của phù thủy — dù bạn tin hay không — đến từ thế giới của bóng tối. Không hề có cái gọi là “phù thủy tốt”.

Khi đào tạo các linh mục trừ quỷ mới, tôi thường tóm gọn điều này bằng câu: “Một phù thủy có thể làm bất cứ điều gì mà một con quỷ có thể làm — không hơn, không kém.”

Tôi đã thấy phù thủy có thể gây ra đau đớn thể xác cho người khác; làm sụp đổ tài chính của họ; làm cho đồ vật xuất hiện hoặc biến mất; nghe trộm các cuộc trò chuyện từ xa; hành hạ tâm trí họ bằng những ý nghĩ kinh khủng — và nhiều hơn thế nữa.

Tuy nhiên, điều tôi CHƯA từng thấy là phù thủy có thể giết người trực tiếp bằng một lời nguyền. Tôi biết có người không đồng ý, nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến điều đó. Thành thật mà nói, nếu phù thủy thật sự có thể giết người bằng lời nguyền, thì tôi và hầu hết các linh mục trừ quỷ khác chắc đã chết từ lâu rồi.

Điều này phù hợp với niềm tin chung của hầu hết các linh mục trừ quỷ, rằng ma quỷ không thể trực tiếp giết người khác. Tuy nhiên, chúng có thể tra tấn con người đến tận cùng của đau khổ, hành hạ tâm trí họ bằng vô số ý nghĩ tuyệt vọng và tự sát, nhưng không thể giết được. Chính vì thế, những người bị quỷ ám thường bị cám dỗ tự tử — vì Satan không thể giết họ, nên hắn dụ họ tự giết mình.

Tuy nhiên, có một điều mà Satan và các quỷ dữ có thể làm: Dù chúng không thể giết chúng ta trực tiếp, chúng có thể xúi giục người khác làm điều đó. Điều này đặc biệt dễ xảy ra khi người ấy sống trong tội lỗi, xa lìa đức tin, và có xu hướng giận dữ, ích kỷ, hoặc bạo lực.

Tôi tin rằng những kẻ khủng bố hành động đơn độc đang lan tràn hiện nay chính là những người như vậy — họ dễ bị ảnh hưởng tâm lý và bị Satan thao túng để “nổ súng.” Vì vậy, khi một phù thủy hoặc người hành nghề huyền bí đọc lời nguyền lên ai đó, điều đó có thể mở đường cho ma quỷ tấn công, hoặc tệ hơn, xúi giục người khác làm hại, thậm chí giết người bị nguyền rủa.

Vài năm trước, chúng tôi đã chứng kiến một vụ như thế. Một linh mục đã đối đầu với nhóm buôn ma túy trên đường phố — rõ ràng đó là một ý tưởng không hay. Một người có ơn đặc sủng thiêng liêng đặc biệt có mặt lúc đó, và người ấy nói rằng họ nhìn thấy ma quỷ đang ngồi trên vai của tay buôn ma túy, gào thét: “Giết linh mục đi! Giết linh mục đi!” May mắn là hắn đã không làm vậy. Satan có thể thao túng, nhưng không thể cưỡng ép ý chí tự do của con người.

Những kẻ phạm tội ác, dù bị ma quỷ xúi giục, vẫn hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành vi của mình và không thể đổ lỗi cho Satan. Tuy nhiên, với sự gia tăng của các vụ bạo lực vô nghĩa ngày nay, rõ ràng có điều gì đó bất thường đang xảy ra.

Đây không phải là điều bình thường. Những điều như thế hiếm khi xảy ra trong các nền văn hóa khác và chưa từng phổ biến trong lịch sử của chúng ta. Các thế lực ma quỷ đang thao túng con người ngày nay một cách công khai và tàn bạo hơn bao giờ hết, lợi dụng những yếu điểm tâm lý để xúi họ phạm tội ác khủng khiếp.

Việc xông vào trường học bắn chết những đứa trẻ vô tội rồi tự sát — rõ ràng mang dấu ấn của Satan và thế giới của bóng tối. Satan không thể trực tiếp giết chúng ta, nên hắn muốn chúng ta làm thay hắn.

Nhưng vẫn có một giải pháp: hắn chỉ có thể thao túng khi chúng ta yếu đuối. Sự bảo vệ đầu tiên và quan trọng nhất của chúng ta là đức tin vào Đức Giêsu Kitô.

Như Thư Êphêsô chương 6 dạy: “Hãy mang lấy áo giáp của Thiên Chúa, để anh em có thể đứng vững trong ngày gian ác... Trong mọi hoàn cảnh, hãy lấy đức tin làm khiên, để dập tắt mọi mũi tên lửa của ác thần.” (Ep 6,13.16) Với Thiên Chúa là khiên chắn, Satan trở nên bất lực.

So với sự thánh thiện và quyền năng vô biên của Thiên Chúa, được thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Satan chỉ là bụi đất. Với đức tin, chúng ta được bảo vệ khỏi lời nguyền của phù thủy. Với đức tin, chúng ta được bảo vệ khỏi mưu kế của Satan.

Ngoài ra, cũng quan trọng không kém là chăm sóc và chữa lành các tổn thương tâm lý của những người dễ sa vào tội ác. Việc kết hợp tâm lý trị liệu lành mạnh và đức tin Kitô giáo rất hữu ích.

Thực tế, phần lớn những người tham gia tiến trình chữa lành của trung tâm chúng tôi cũng được đồng hành bởi một nhà trị liệu Công giáo vững vàng trong đức tin. Chữa lành tâm lý và thiêng liêng luôn hỗ trợ và bổ sung cho nhau.

Khi xã hội ngày càng rơi vào vòng xoáy bạo lực vô nghĩa, chúng ta phải trở về với đức tin. Nếu bạn sống đức tin cách trung thành và không mở cửa cho ma quỷ — đặc biệt tránh xa bói toán, phù thủy, hay bất cứ hình thức huyền bí nào, bạn sẽ được bảo vệ.

Cuối cùng, cần nhớ rằng: Sự dữ, do bản chất của nó, sẽ tự hủy diệt chính mình. Càng chống lại Thiên Chúa, Satan càng bị đánh bại. Hắn tưởng rằng mình chiến thắng khi xúi giục con người giết Chúa Giêsu, nhưng cuộc khổ nạn của Con Thiên Chúa lại chính là hành động đánh bại Satan một cách dứt khoát.

Mỗi hành động của Satan đều đưa triều đại của Đức Kitô đến gần sự hoàn tất. Như Kinh Thánh dạy: “Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc.” (Lc 21,28)

Nguồn: Exorcist Diary #361: Can a Witch's Curse Kill?

Tại sao việc trừ quỷ lại khó khăn? Chẳng lẽ Chúa và ma quỷ đang "tay đôi" đối đầu?

Lang thang trên Facebook, nhìn thấy bìa cuốn sách Big God, Little Devil (Thiên Chúa Vĩ Đại, Quỷ Bé Xíu Xiu) của Dr. Sean Tobin. Bìa sách ấy khiến tôi nhớ đến những thách thức đức tin mà mình từng trải qua.

Sau khi đọc xong Nhà Trừ Quỷ Kể Chuyện của cha Gabriele Amorth, tôi có cảm giác rằng: thật vất vả để trừ được một con quỷ — như thể thật khó cho Chúa để trừ một con quỷ.

Sau này, khi đọc thêm các chia sẻ của nhiều linh mục trừ quỷ khác, tôi bắt đầu hiểu sâu hơn. Hôm nay, tôi muốn tóm tắt lại những gì mình đã khám phá, vì có lẽ nhiều người cũng từng cảm thấy bối rối như tôi khi đọc xong sách của cha Amorth.

Khi một người bị ma quỷ khống chế đến mức cần đến linh mục trừ quỷ, thường là họ đã vô tình mở cửa cho nó qua một hành vi nào đó. Ma quỷ hoạt động như một thế lực ngầm độc ác: trước hết, nó tước đi mọi khả năng chống cự của con người. Các linh mục trừ quỷ cũng cho biết — những vết thương tâm lý, tổn thương nội tâm là nơi ma quỷ dễ bám víu nhất, như dòi bọ bám vào vết thương hở. Vì thế, chỉ trừ quỷ thôi là chưa đủ: họ cần được chữa lành tâm lý và loại bỏ những lối suy nghĩ tiêu cực...

Về mặt tâm linh, nhiều người không có đời sống đức tin lành mạnh. Qua những buổi trừ quỷ, họ dần dần nhận ra sự ghê tởm của ma quỷ, sức mạnh của lời cầu nguyện, và tầm quan trọng của cộng đoàn đức tin. Cuối cùng, họ phải chọn — chọn đời sống đức tin, chọn Thiên Chúa.

Các linh mục trừ quỷ luôn ý thức rằng chính Chúa mới là Đấng trừ quỷ, không phải họ. Chúa quyết định thời điểm, và mọi việc diễn ra theo kế hoạch của Ngài. Không phải vì Chúa “không đủ mạnh”, mà vì người con đang chịu ám ảnh kia chưa đủ mạnh để, sau khi được giải thoát, không mở cửa cho ma quỷ quay lại.

Đó là lý do thật sự khiến việc trừ quỷ khó khăn: không phải vì Chúa thiếu quyền năng, mà vì con cái Ngài chưa đủ sức mạnh nội tâm và đức tin để giữ vững tự do mà họ được ban.

Còn một điểm khác cho thấy quyền năng của Chúa: Chúa Giêsu không bao giờ “xuất hiện” trong các buổi trừ quỷ. Các thánh có — chẳng hạn thánh Gemma Galgani thường hiện diện. Khi Đức Mẹ hiện ra, các linh mục trừ quỷ biết là họ đã thắng: Mẹ chỉ cần “liếc nhìn” về phía ma quỷ, nó lập tức run sợ và rút lui.

Ma quỷ vốn kiêu ngạo. Nó mong chúng ta tin rằng Thiên Chúa phải “xuất hiện” để đối đầu với nó — như thể chúng ngang hàng. Nhưng nó không bao giờ là đối thủ của Thiên Chúa.

Chúa không bận tâm đến sức mạnh của ma quỷ; nó chỉ là một thụ tạo trong tay Ngài. Nếu Chúa không cho phép, nó chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Điều Chúa thật sự quan tâm là con người, những người Ngài đã cứu chuộc bằng giá máu của Con Một.

Big God, Little Devil. Thiên Chúa thật Vĩ Đại — không chỉ vì quyền năng, mà vì tình yêu Ngài dành cho những người con khốn khổ của mình. Chúa có khả năng để dùng cả cơ hội này, cả việc nhốt quỷ dữ trong người ấy, cho đến thời gian Ngài định đoạt, để huấn luyện con cái Chúa. Ngài cho phép nó hành động trong giới hạn Ngài đặt ra, để rèn luyện đức tin và lòng phó thác của con cái mình.

Dù con người có tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy kịch và thống khổ, Thiên Chúa vẫn tỏ mình là Đấng Tối Cao, Đấng có quyền năng tuyệt đối và làm mọi sự sinh ích cho những ai biết tin tưởng và quy phục Ngài.

Chỉ một mình Chúa mới có cái nhìn đúng đắn về ta

Tôi mười sáu tuổi, đang ở nhà thờ vào một sáng Chủ nhật thì một người bạn trong nhóm thanh niên chạy đến, vừa thở hổn hển vừa hét tên tôi: “Blake! Blake, tôi cần nói chuyện với cậu ngay!”

Tôi quay lại, giơ tay ra như để tự vệ khi cậu ấy dừng gấp ngay trước mặt. “Tôi... cần... hỏi...” – cậu nói ngắt quãng vì hụt hơi. “Cậu bình tĩnh thở đã,” tôi đáp.

Khi hơi thở dần ổn định, cậu nói: “Tôi cần cậu nói thật cho tôi biết – có gì đó bám theo tôi không?” “Tức là sao?” tôi hỏi, dù tôi biết rõ ý cậu ấy.
“Nghe này,” cậu nói, giọng lại lộ vẻ tuyệt vọng, “tôi biết cậu không thích nói về ma quỷ hay những chuyện đó. Tôi biết cậu cho rằng nó chẳng giúp ích gì, nhưng tôi cần cậu nói cho tôi biết ngay, làm ơn.”

Cách cậu ấy nói chữ ‘làm ơn’ khiến tôi không thể từ chối. Tôi nhìn vào thế giới thiêng liêng.

Một con quỷ nhỏ đang lơ lửng giữa tôi và bạn tôi. Nó gầy gò, da xanh nhớt, đang cố trùm một thứ gì đó lên đầu bạn tôi – như cha mẹ đang vật lộn mặc áo cho đứa trẻ không chịu hợp tác. Đó là một chiếc mặt nạ bằng vải thô, màu xanh nhạt như da nó, có cái mũi heo và hai lỗ mắt lệch lạc.

Khi nhận ra tôi nhìn thấy, nó quay lại – cái mũi heo y hệt chiếc mặt nạ.

“Tôi...” – tôi ngập ngừng, vì mọi e ngại về việc nói chuyện quỷ dữ lại dâng lên. – “Thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng.” “Không, làm ơn, cậu phải nói cho tôi biết.” – Cậu nắm lấy áo tôi.

Tôi thấy sự tuyệt vọng chân thành trong mắt cậu. Tôi hỏi: “Tại sao chuyện này lại quan trọng đến vậy?”

Cậu buông áo tôi ra, ngập ngừng rồi nói nhỏ: “Tôi cần biết liệu tôi có phải là người xấu không.” Tôi bật cười vì tưởng đùa, nhưng thấy nét lo âu thật sự trên mặt cậu. “Tôi nghiêm túc đấy,” cậu nói, nước mắt lăn dài. “Từ nhỏ tôi luôn có suy nghĩ này... Tôi sợ mình là người xấu, là kẻ ác.”

Cậu nói tiếp: “Người xấu đâu có biết mình xấu khi còn nhỏ. Họ cũng ăn kẹo, gặp ông già Noel, chơi với bạn bè... rồi lớn lên và làm điều điên rồ. Tôi cứ nghĩ mãi, rồi bắt đầu nghe một giọng nói nhỏ: ‘Cẩn thận, mày sẽ làm hại người khác. Mày nguy hiểm đấy.’”

Tôi nhìn con quỷ và chiếc mặt nạ nó đang cố trùm lên bạn tôi.

“Cậu phải nói cho tôi biết, có con quỷ nào khiến tôi thành kẻ xấu không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu: “Nghe này, cậu không phải là người xấu.” “Nhưng—” “Không. Cậu không phải là người xấu,” tôi nhấn mạnh. “Không con quỷ nào có thể khiến cậu trở nên ác độc. Không gì có thể làm điều đó.”

Tôi mô tả cho cậu nghe con quỷ và chiếc mặt nạ: “Nó đang cố khiến cậu tin rằng cậu giống như nó – nó muốn cậu mang khuôn mặt của nó, nhận lấy bản chất của nó. Ma quỷ luôn tìm cách khiến người ta gắn mình với một bản chất không thuộc về họ.”

Tôi nói thêm: “Chúng có thể gieo một ý nghĩ bẩn thỉu, một giấc mơ kỳ quái, hay thì thầm rằng cậu là người xấu – nhưng cậu luôn có quyền chọn cách phản ứng với những ý nghĩ đó.”

Cậu im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy đó là một trò lừa sao?” “Đúng, chỉ là một trò lừa – nhằm hù dọa cậu, hoặc tệ hơn, khiến cậu tin và hành động theo nó. Đơn giản chỉ là dối trá.”

Nói rằng ma quỷ dùng lời dối trá như một chiến thuật riêng biệt của nó, nghe có vẻ dư thừa vì tất cả mưu kế của ma quỷ đều dựa trên sự lừa dối. Tất cả các mưu kế được nói đến trong cuốn sách này đều bắt nguồn từ sự lừa dối. Ma quỷ luôn nói dối — đó chính là điều chúng làm. Khi một việc bạn làm thất bại, kẻ thù thì thầm: “Mày là kẻ thất bại.” Khi ai đó tỏ ra lạnh nhạt với bạn, nó nói: “Hắn không thích mày đâu,” hoặc “Không ai thích mày cả.”

Nhiều lời nói dối có chút manh mối của sự thật — chúng phóng đại hoặc bóp méo điều vốn đúng. Tôi thêm chương này vì điều quan trọng là phải nhận ra rằng, dù có nhiều lời dối trá chứa một phần sự thật, thì cũng có không ít lời hoàn toàn bịa đặt, chẳng hề có chút sự thật nào trong đó.

Người bạn của tôi bắt đầu tin vào lời nói dối rằng cậu là kẻ xấu. Lời nói dối nghe thật vô lý -- đối với tôi nó đúng thật là như vậy -- nhưng với cậu ấy, điều đó lại thật đến mức ám ảnh. Kẻ thù đã khéo léo gom góp từng ý nghĩ lệch lạc và mỗi lần vấp ngã, như bằng chứng để khiến ta tin vào một điều dối trá tận gốc: rằng bạn tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên xấu xa. Lời nói dối lúc đầu thì rõ ràng, nhưng những mảnh vụn của sự thật trong đó lại khiến nó ngày càng trở nên thuyết phục hơn.

Một số lời dối trá có phần thật, một số thì hoàn toàn giả tạo. Nhưng chúng ta không cần cố phân biệt. Tìm kiếm sự thật trong lời nói dối của kẻ thù chẳng khác nào mò một đồng xu trong thùng thủy tinh vỡ – đau đớn và vô ích. Dù lời nói dối có chứa một phần, hay 99% sự thật, nếu nó đến từ kẻ thù, thì nó chẳng bao giờ có ích cho bạn.

“Hỡi Chúa, xin dò xét con, xin biết lòng con; thử thách con và biết những ý nghĩ lo âu của con. Xin chỉ cho con thấy con đường nào sai lầm và dẫn con vào đường đời đời.” (Thánh Vịnh 139:23–24)

Chỉ một mình Chúa mới có thể bày tỏ sự thật. Chỉ Ngài mới cho ta cái nhìn đúng đắn về yếu đuối, sai lầm, và khuyết điểm của mình. Sự sửa dạy của Chúa đầy lòng nhân hậu và tình yêu; không phải để kết án, mà để ban sức mạnh đổi thay.

Ngài mặc khải sự thật qua Lời Ngài, tiếng nói của Ngài, và tình hiệp thông với con cái Ngài. Chúng ta không cần phải moi tìm sự thật giữa những lời dối trá của ma quỷ, vì Cha chúng ta là Đấng khởi nguồn của mọi chân lý.

Dấu hiệu cho thấy bạn đang bị ảnh hưởng bởi chiến thuật dối trá này:

  1. Những ý nghĩ tự kết án thường xuyên xuất hiện trong tâm trí bạn.
  2. Bạn dễ thấy mình cứ lặp đi lặp lại trong những thất bại, nhưng lại chẳng thấy lối thoát.
  3. Bạn cảm thấy tận sâu bên trong mình có gì đó không ổn, không đúng.

Trích từ Indestructible: Fight Your Spiritual Battles From the Winning Side

Ai bằng Thiên Chúa chúng ta?

Tên gọi của Tổng lãnh Thiên Thần Micae chính là chiến lược của ngài: “Ai sánh được cùng Thiên Chúa chúng ta?” (Kh 12; Gđ 1:9).

Ngài không chiến đấu bằng sức riêng, cũng không tranh cãi với ma quỷ. Ngài chỉ cắm rễ sâu vào Thiên Chúa—và sự thật ngài tuyên bố, bóng tối không còn chỗ dung thân. Ngài tuyên bố "Thiên Chúa thì vĩ đại và ma quỷ chỉ là tép riu".

Trong Lễ kính các Tổng lãnh Thiên Thần, ước gì tiếng hô của Micae cũng là tiếng hô của chúng ta: Ai sánh được cùng Thiên Chúa?

Người Kitô hữu hãy sống đức tin với niềm vui vì Thiên Chúa toàn năng yêu bạn

Đoạn dịch dưới đây lấy từ video clip Chris Stefanik phỏng vấn Dave Van Vickle là người giáo dân đã giúp trong các buổi trừ tà. Đây là cảm giác của anh sau 20 năm chứng kiến các buổi trừ tà:

Tôi cũng muốn nói thêm thế này: sau 20 năm chứng kiến các buổi trừ tà – một khoảng thời gian khá dài, đúng không? – tôi chưa từng một lần rời đi với suy nghĩ “Quỷ dữ thật quyền năng.” Mỗi lần rời đi, tôi luôn nghĩ: “Tạ ơn Chúa vì chức linh mục, vì Đức Mẹ và vì thiên thần bản mệnh của tôi.”

Chris: Khi bước vào một ngôi nhà bị xâm nhập, người ta sẽ thấy gì? Và làm cách nào để đuổi chúng đi? Chỉ cần đến đọc kinh là đủ sao?

Dave: Quỷ luôn hành động dựa trên “được quyền” – chúng rất “pháp lý”. Chúng chỉ hiện diện ở đâu đó nếu chúng có quyền ở đó. Thường thì vì một tội ác ghê tởm đã xảy ra tại nơi đó, hoặc có người cố tình mời chúng vào. Có thể từng có một nhóm phù thủy sống ở đó, hoặc nơi đó từng là phòng khám phá thai – những nơi như vậy thường là điểm “nóng”.

Thường thì ngôi nhà sẽ yên ổn… cho đến khi một gia đình Công giáo chuyển đến, bắt đầu cầu nguyện, đọc Kinh Thánh. Khi đó, lũ quỷ phản ứng kiểu: “Khoan đã, đây là nhà của bọn tao mà!” – và chúng bắt đầu lộ diện.

Dấu hiệu có thể là bóng đen, côn trùng xuất hiện hàng loạt. Thậm chí, mọi người trong nhà có thể cùng mơ thấy những giấc mơ quỷ ám giống nhau. Một dấu hiệu rõ ràng nữa là sự xúc phạm đến những vật thánh.

Tôi từng xử lý một trường hợp – gia đình đó vừa chuyển từ Venezuela sang. Mỗi lần về nhà, họ đều thấy tượng Đức Mẹ bị vứt trong bồn cầu. Họ gắn camera nhưng chẳng bao giờ thấy gì. Mọi chuyện cứ thế xảy ra. Cuối cùng, họ tìm đến các linh mục.

Chúng tôi phát hiện người phụ nữ trong nhà khi còn nhỏ bị bệnh rất nặng, và đã tìm đến một nghi thức kỳ lạ – họ rạch những “nút thắt” trên cổ cô ấy trong suốt bảy ngày. Cô ấy vẫn giữ sợi dây chuyền từ nghi thức đó trong nhà. Khi chúng tôi hỏi có thể vứt bỏ nó không, cô lập tức đồng ý – và ngay khi đó, mọi hiện tượng lạ dừng lại hoàn toàn.

Chris: Trải nghiệm đó có khiến anh thêm yêu mến thiên chức linh mục không?

Dave: Hoàn toàn có. Khi bạn chứng kiến cách lũ quỷ phản ứng trước các linh mục, bạn sẽ kinh ngạc. Một linh mục tôi từng hỗ trợ – thật lòng mà nói, bạn sẽ không bao giờ nghĩ vị linh mục ấy có thể làm gì đáng sợ. Trông ngài ấy như một củ khoai tây to tướng và lúc nào cũng như đang buồn ngủ. Ngay cả trong khi làm lễ trừ tà, linh mục ấy cũng chỉ nói như là đọc kinh: “Quyền năng của Đức Kitô đuổi ngươi đi…”

Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Bọn quỷ không nhìn thấy linh mục nhưng là nhìn thấy Đức Kitô. Khi người linh mục khoác áo lễ lên, chúng thấy Chúa Giêsu, thấy vị Vua Tối Thượng, và chúng run sợ.

Chris: Quỷ sợ các bí tích – đặc biệt là Bí tích Hòa giải – đến mức nào?

Dave: Rất sợ. Có lần, trong một buổi trừ tà, con quỷ (tôi không thích nhắc lại lời của ma quỷ) nói rằng nó ghét những linh mục giáo xứ, những linh mục rất bình thường – vì chính những linh mục đó cướp khỏi tay nó hàng trăm ngàn linh hồn – thông qua tòa giải tội.

Đó mới là điều chúng sợ. Không chỉ là trừ tà – mà là xưng tội và Thánh lễ. Đó là lời nhắc nhở cho mọi linh mục ơn gọi của cha mạnh mẽ đến mức nào, dù đôi lúc có vẻ rất bình thường.

Chris: Về Đức Mẹ thì sao? Anh đã nói Mẹ đóng vai trò then chốt?

Dave: Tôi không thể nói đủ được. Mỗi khi ai đó bảo có chuyện gì đó có vẻ như ma quỷ có tay trong đó, tôi luôn nói: hãy gia tăng lòng sùng kính Đức Mẹ. Mẹ đã được Thiên Chúa giao phó vai trò quan trọng trong mọi trận chiến thiêng liêng. Và quyền năng của Mẹ trên thế giới bóng tối – thật không thể tưởng được.

Tôi nhớ một trường hợp – một phụ nữ sống với chúng tôi nhiều năm. Cô ấy bị quỷ nhập nghiêm trọng. Chỉ cần ai nhắc đến tên “Mẹ Maria” hay “linh mục” là cô lập tức nổi cơn thịnh nộ, như muốn giết người. Tôi phải bắt đầu dạy Tin Mừng cho cô ấy cách dè dặt. Tôi bắt đầu bằng cách nói: “Tôi kể cho bạn nghe về người đã yêu tôi nhiều nhất được không?” Với cách đó chúng tôi bắt đầu.

Dần dần, cô ấy khá hơn. Nhưng vẫn có điều gì đó ngăn cản cô được hoàn toàn tự do khỏi sự kiềm chế của sự dữ

Một ngày, vị linh mục trừ tà cảm thấy nản lòng và cầu nguyện: “Lạy Mẹ Maria, khi nào thì Mẹ sẽ tỏ lòng thương xót cô gái tội nghiệp này?” Ngay lập tức, cô ấy bắt đầu la hét – những tiếng hét rợn người, không giống tiếng người chút nào.

Sau đó, cô im bặt. Linh mục hỏi: “Chị thấy gì vậy?”
Cô đáp: “Có một người phụ nữ mặc áo trắng đang đến.”
Vị linh mục nói: “Đó chính là người chúng tôi nói với chị – là Mẹ Maria. Hãy chào Mẹ đi.”
Cô ấy quỳ xuống và đọc Kinh Kính Mừng. Ngay lập tức, cả căn phòng tràn ngập sự bình an.
Linh mục hỏi: “Chúng (quỷ) đã đi chưa?”
Cô ấy đáp: “Chúng muốn đi – nhưng Mẹ không cho.”
Chúng tôi hỏi lại: “Nghĩa là sao?”
Cô trả lời: “Mẹ bắt từng con quỷ phải phủ phục và đọc Kinh Sáng Danh dâng lên Hài Nhi trong tay Mẹ, rồi mới được rời đi.”

Giống như một người mẹ sẽ bằng mọi cách bảo vệ con cái yêu dấu của mình, Mẹ Maria cũng vậy. Sau đó, có một sự bình an sâu thẳm trong phòng.Tôi rất thường chứng kiến điều này. Theo kinh nghiệm của tôi, trong trường hợp thật sự bị quỷ nhập, Đức Mẹ rất thường can thiệp vào.

MỘT NGÀY Ở HỒ BƠI

Chớ khinh thường ơn nói tiên tri. Hãy cân nhắc mọi sự : điều gì tốt thì giữ ; còn điều xấu dưới bất cứ hình thức nào thì lánh cho xa (1 Thêsalônica).

Câu chuyện này là của Blake Healy. Đọc qua những sách Blake Healy đã viết, mình chưa gặp điểm gì đi ngược với đức tin Công giáo. Và thế giới thiêng liêng thì thiên hình vạn trạng; điều mình chưa thấy, chưa hiểu, không có nghĩa là nó không hiện hữu. Ai dám nói Chúa phải làm như thế này chứ không nên làm như thế kia. Ad đăng câu chuyện này chỉ vì nó giúp người đọc nhìn thấy tình yêu phụ tử, ân cần của Chúa qua một câu chuyện rất cụ thể vì ai trong chúng ta cũng cần cảm nghiệm tình yêu Chúa cho cuộc sống ta trong cuộc sống cụ thể của mình. Tình yêu của Chúa không hề là trừu tượng và ta rất cần đến tình yêu ấy để không ngừng dò tìm dấu vết của tình yêu ấy trong mọi ngóc ngách cuộc đời.

Chúng tôi đến hồ bơi công cộng với tay đầy đồ. Tôi mang theo những túi chất đầy khăn tắm, thiết bị nổi, chai nước và rất nhiều đồ ăn vặt. Vợ tôi, April, bế đứa con sơ sinh Finnley. Haydon, cậu con trai ba tuổi của chúng tôi, chạy lon ton phía trước, háo hức muốn tận dụng từng giây phút để chơi trong nước. Tôi bước theo sát, nóng lòng đeo áo phao cho thằng bé càng sớm càng tốt vì trẻ ba tuổi thì chẳng nổi được bao nhiêu trong nước.

Sau khi dỡ đồ và giành được ghế bằng khăn tắm, tôi và Haydon nhảy xuống hồ bơi, trong khi April và Finnley ngồi chơi dưới bóng râm. Thiên thần của April, mặc một chiếc váy hồng trắng, quỳ ngay sau lưng cô ấy. Vị thiên thần thỉnh thoảng ló đầu qua vai April, làm những biểu cảm ngộ nghĩnh với em bé, ăn khớp hoàn hảo với nét mặt và âm thanh đùa vui mà April đang làm. Tôi gọi thiên thần của April là “cô ấy” không phải vì tôi nghĩ thiên thần có giới tính nữ, mà vì trang phục, mái tóc vàng cát dài và khuôn mặt của thiên thần ấy trông có vẻ nữ tính với tôi. Tôi không nghĩ thiên thần có giới tính như con người, nhưng họ thường thể hiện những đặc tính nam tính hoặc nữ tính rõ rệt.

Tôi và Haydon bơi khắp hồ, vung vẩy và chơi đùa. Thiên thần của thằng bé luôn ở bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng rời đi để chỉ cho nó điều gì đó thú vị ở chỗ khác trong hồ. Thiên thần ấy phóng qua mặt nước với chiếc áo choàng xanh tung bay trong gió, rồi dừng lại một chỗ và vẫy tay rối rít. Haydon sẽ bơi về hướng đó. Có lúc chúng tôi tìm thấy điều gì đó thú vị, như một con côn trùng nhỏ đang trượt trên mặt nước; có lúc thì chẳng có gì đáng chú ý theo tôi thấy, nhưng Haydon luôn tìm ra được điều gì đó cuốn hút ở mỗi chỗ. Không phải lúc nào chúng tôi cũng theo hướng thiên thần chỉ; đôi khi sự tò mò tự nhiên của thằng bé dẫn chúng tôi đi chỗ khác. Hồ bơi rộng và quanh co, có cả thác nước nhỏ và nhiều chỗ chơi vui nên thằng bé cứ thế mà chạy theo những thứ hấp dẫn mắt nó.

Khi bơi trở lại chỗ April và Finnley đang chơi, tôi tự hỏi liệu Haydon có thật sự thấy thiên thần chỉ chỗ cho nó đi không, hay sự tương tác của thiên thần với nó tự nhiên và quen thuộc đến mức chẳng khác gì suy nghĩ bên trong của nó. Có phải thiên thần đang chỉ đường cho nó hay chỉ nhẹ nhàng khơi gợi trí tò mò trẻ thơ? Tôi đã định hỏi nó, nhưng hỏi mấy chuyện sâu xa như thế với một đứa bé thì thật không dễ chút nào.

Chúng tôi có nguyên hồ bơi cho riêng mình một lúc. Sau khoảng mười lăm phút chơi đùa, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi đến bơi. Bà mặc một bộ đồ tắm liền thân màu xanh nước biển với viền trắng ở vai, đội mũ bơi viền trắng, và đeo kính lặn màu xanh neon. Bà mang theo cặp tay phao màu cam sáng, kẹp ba bốn thanh xốp bơi dưới tay, và cầm hai ván bơi nhỏ bằng xốp. Hồi nhỏ tôi được dạy là không nên nhìn chằm chằm người khác, nhưng lúc đó thật khó để không nhìn.

Người phụ nữ từ từ xuống nước, cẩn thận không để rơi mất đồ. Bà bám vào thành hồ, kẹp thanh xốp dưới hai tay, nằm lên hai ván bơi, cúi đầu khoảng năm phân xuống nước, rồi đạp mạnh khỏi thành hồ bắt đầu bơi. Bà chỉ bơi được khoảng 25 cm thì ngẩng đầu lên, đứng dậy thở hổn hển, nhổ nước và ho sặc sụa. Bà chỉnh lại đống đồ bơi bị xộc xệch và quay về thành hồ. Chẳng mấy chốc bà sẵn sàng cho lần thử thứ hai. Lần này bà bơi được khoảng 30 cm. Lại ho sặc, lại quay về thành hồ, rồi lại bắt đầu. Cứ thế bà lặp lại chu trình này trong bốn mươi lăm phút, chỉ nghỉ đúng thời gian cần để lấy lại hơi thở.

Dù cố gắng tôn trọng sự riêng tư, tôi vẫn không thể không tò mò về chuyện bà đang làm. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhìn vào thế giới linh thiêng. Tôi thấy thiên thần của bà đứng ngay trên mặt nước phía trên bà khi bà đạp và bơi. Thiên thần ấy trông không thể phấn khích hơn. Cô ấy nhảy cẫng lên, giơ tay cổ vũ, hét lớn: “Cố lên! Cô làm được mà! Đi đi! Bơi đi!” Trông thiên thần ấy như một phụ huynh đang xem con mình ghi bàn quyết định trong trận chung kết.

Tôi nhìn sang phải một chút thì thấy một con quỷ đang lơ lửng phía trên người phụ nữ. Nó nhỏ thó, gầy guộc, ngón tay nhọn hoắt. Mỗi lần bà cúi đầu xuống nước bắt đầu bơi, con quỷ lại thò tay xuống, chọc và cào vào sau đầu bà. Tôi có thể cảm thấy và nhìn thấy sự độc ác, khinh miệt trong hành động của nó. Nhưng khi nhìn vào mặt nó, tôi không thấy vẻ giận dữ mà là nỗi hoảng loạn tuyệt đối. Nó trông sợ hãi tột độ.

Khi tôi lùi lại để nhìn toàn cảnh—người phụ nữ đang cố hết sức bơi, các dụng cụ lỉnh kỉnh xung quanh; thiên thần nhảy múa cổ vũ; con quỷ đang cào cấu điên cuồng—tôi không thể không hỏi Chúa Thánh Thần: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ngài trả lời không do dự: “Bà ấy đã sợ nước kể từ khi suýt chết đuối năm ba tuổi, nhưng hôm nay bà ấy quyết định đã đến lúc vượt qua nỗi sợ đó.”

Giọng Ngài đầy tự hào như người cha khiến tôi không nói nên lời. Cảm xúc ấy lan truyền đến mức tôi thấy tự hào thay cho bà—vì đã dám bỏ công sức vượt qua điều hẳn đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống thường nhật, vì đã cố gắng không chỉ 10 phút mà suốt 45 phút, và vì tiếp tục nỗ lực dù một đứa trẻ ba tuổi đang bơi vòng vòng quanh bà. Tôi tràn ngập niềm vui trước điều bà đang làm.

Sau khi Haydon và tôi bơi thêm một lúc, April vẫy gọi để thay phiên xuống hồ. Tôi lên bờ, ngồi cạnh đứa bé đang ngủ say trong cũi nhỏ.

April thân thiện hơn tôi nhiều. Tôi cố gắng không nhìn người phụ nữ quá lâu, giữ Haydon tránh xa, và ở bên này hồ để bà không bị làm phiền. Nhưng khi April thấy người phụ nữ, nhìn bộ đồ và tất cả vật dụng bà mang theo, cô ấy bơi ngay đến hỏi: “Chào cô! Cô đang làm gì thế?”

Người phụ nữ dừng lại, chỉnh lại mũ bơi, bật cười và nói: “Con biết không, đầu năm nay cô nhận ra mình có quá nhiều ước mơ để cho nỗi sợ kìm chân. Vậy nên cô quyết định năm nay sẽ đối mặt với mọi nỗi sợ. Tuần này cô học bơi, tuần sau cô đi nhảy dù.”

Thật dễ tin rằng Chúa phấn khởi khi ta làm điều lớn lao: khi rao giảng Tin Mừng, khi cầu nguyện và người khác được chữa lành, hay khi nói lời tiên tri giúp ai đó được soi sáng. Cũng dễ tin rằng Chúa vui nếu ta dâng hết của cải cho người nghèo hay đi đến một đất nước nghèo để phục vụ. Nhưng đôi khi lại khó tin rằng Chúa cũng vui khi ta đi làm đúng giờ, thay bóng đèn đã cháy cả tháng, hay chọn nhẹ nhàng với con thay vì nổi giận. Thật khó tin rằng Chúa vui khi ta treo móc khóa gần cửa để khỏi mất chìa khóa, khi ta cải thiện bảng tính ngân sách công ty, hay khi ta nướng được mẻ bánh ngon. Điều đó khó tin vì ta chưa hiểu trọn vẹn tình yêu lớn lao của Ngài.

Mỗi chiến thắng đều được ăn mừng trên trời—dù lớn hay nhỏ. Tại sao? Vì mỗi chiến thắng có tác động vượt xa những gì ta thấy. Người phụ nữ ấy không chỉ học bơi—bà đang học cách vượt qua nỗi sợ. Vượt qua sợ hãi là kỹ năng có thể áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác. Đó là điều bà có thể dạy cho người khác. Con quỷ sợ hãi vì nó đang mất chỗ đứng trong cuộc đời bà. Khe hở của nỗi sợ vốn đã quen thuộc giờ đang bị lấp đầy bằng sự dũng cảm. Vượt qua sợ nước có thể không phải điều vĩ đại nhất, nhưng học cách vượt qua nỗi sợ là một chiến thắng có thể thay đổi cả đời. -- Từ Profound Good: See God Through the Lens of His Love