Tại sao việc trừ quỷ lại khó khăn? Chẳng lẽ Chúa và ma quỷ đang "tay đôi" đối đầu?

Lang thang trên Facebook, nhìn thấy bìa cuốn sách Big God, Little Devil (Thiên Chúa Vĩ Đại, Quỷ Bé Xíu Xiu) của Dr. Sean Tobin. Bìa sách ấy khiến tôi nhớ đến những thách thức đức tin mà mình từng trải qua.

Sau khi đọc xong Nhà Trừ Quỷ Kể Chuyện của cha Gabriele Amorth, tôi có cảm giác rằng: thật vất vả để trừ được một con quỷ — như thể thật khó cho Chúa để trừ một con quỷ.

Sau này, khi đọc thêm các chia sẻ của nhiều linh mục trừ quỷ khác, tôi bắt đầu hiểu sâu hơn. Hôm nay, tôi muốn tóm tắt lại những gì mình đã khám phá, vì có lẽ nhiều người cũng từng cảm thấy bối rối như tôi khi đọc xong sách của cha Amorth.

Khi một người bị ma quỷ khống chế đến mức cần đến linh mục trừ quỷ, thường là họ đã vô tình mở cửa cho nó qua một hành vi nào đó. Ma quỷ hoạt động như một thế lực ngầm độc ác: trước hết, nó tước đi mọi khả năng chống cự của con người. Các linh mục trừ quỷ cũng cho biết — những vết thương tâm lý, tổn thương nội tâm là nơi ma quỷ dễ bám víu nhất, như dòi bọ bám vào vết thương hở. Vì thế, chỉ trừ quỷ thôi là chưa đủ: họ cần được chữa lành tâm lý và loại bỏ những lối suy nghĩ tiêu cực...

Về mặt tâm linh, nhiều người không có đời sống đức tin lành mạnh. Qua những buổi trừ quỷ, họ dần dần nhận ra sự ghê tởm của ma quỷ, sức mạnh của lời cầu nguyện, và tầm quan trọng của cộng đoàn đức tin. Cuối cùng, họ phải chọn — chọn đời sống đức tin, chọn Thiên Chúa.

Các linh mục trừ quỷ luôn ý thức rằng chính Chúa mới là Đấng trừ quỷ, không phải họ. Chúa quyết định thời điểm, và mọi việc diễn ra theo kế hoạch của Ngài. Không phải vì Chúa “không đủ mạnh”, mà vì người con đang chịu ám ảnh kia chưa đủ mạnh để, sau khi được giải thoát, không mở cửa cho ma quỷ quay lại.

Đó là lý do thật sự khiến việc trừ quỷ khó khăn: không phải vì Chúa thiếu quyền năng, mà vì con cái Ngài chưa đủ sức mạnh nội tâm và đức tin để giữ vững tự do mà họ được ban.

Còn một điểm khác cho thấy quyền năng của Chúa: Chúa Giêsu không bao giờ “xuất hiện” trong các buổi trừ quỷ. Các thánh có — chẳng hạn thánh Gemma Galgani thường hiện diện. Khi Đức Mẹ hiện ra, các linh mục trừ quỷ biết là họ đã thắng: Mẹ chỉ cần “liếc nhìn” về phía ma quỷ, nó lập tức run sợ và rút lui.

Ma quỷ vốn kiêu ngạo. Nó mong chúng ta tin rằng Thiên Chúa phải “xuất hiện” để đối đầu với nó — như thể chúng ngang hàng. Nhưng nó không bao giờ là đối thủ của Thiên Chúa.

Chúa không bận tâm đến sức mạnh của ma quỷ; nó chỉ là một thụ tạo trong tay Ngài. Nếu Chúa không cho phép, nó chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Điều Chúa thật sự quan tâm là con người, những người Ngài đã cứu chuộc bằng giá máu của Con Một.

Big God, Little Devil. Thiên Chúa thật Vĩ Đại — không chỉ vì quyền năng, mà vì tình yêu Ngài dành cho những người con khốn khổ của mình. Chúa có khả năng để dùng cả cơ hội này, cả việc nhốt quỷ dữ trong người ấy, cho đến thời gian Ngài định đoạt, để huấn luyện con cái Chúa. Ngài cho phép nó hành động trong giới hạn Ngài đặt ra, để rèn luyện đức tin và lòng phó thác của con cái mình.

Dù con người có tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy kịch và thống khổ, Thiên Chúa vẫn tỏ mình là Đấng Tối Cao, Đấng có quyền năng tuyệt đối và làm mọi sự sinh ích cho những ai biết tin tưởng và quy phục Ngài.

Chỉ một mình Chúa mới có cái nhìn đúng đắn về ta

Tôi mười sáu tuổi, đang ở nhà thờ vào một sáng Chủ nhật thì một người bạn trong nhóm thanh niên chạy đến, vừa thở hổn hển vừa hét tên tôi: “Blake! Blake, tôi cần nói chuyện với cậu ngay!”

Tôi quay lại, giơ tay ra như để tự vệ khi cậu ấy dừng gấp ngay trước mặt. “Tôi... cần... hỏi...” – cậu nói ngắt quãng vì hụt hơi. “Cậu bình tĩnh thở đã,” tôi đáp.

Khi hơi thở dần ổn định, cậu nói: “Tôi cần cậu nói thật cho tôi biết – có gì đó bám theo tôi không?” “Tức là sao?” tôi hỏi, dù tôi biết rõ ý cậu ấy.
“Nghe này,” cậu nói, giọng lại lộ vẻ tuyệt vọng, “tôi biết cậu không thích nói về ma quỷ hay những chuyện đó. Tôi biết cậu cho rằng nó chẳng giúp ích gì, nhưng tôi cần cậu nói cho tôi biết ngay, làm ơn.”

Cách cậu ấy nói chữ ‘làm ơn’ khiến tôi không thể từ chối. Tôi nhìn vào thế giới thiêng liêng.

Một con quỷ nhỏ đang lơ lửng giữa tôi và bạn tôi. Nó gầy gò, da xanh nhớt, đang cố trùm một thứ gì đó lên đầu bạn tôi – như cha mẹ đang vật lộn mặc áo cho đứa trẻ không chịu hợp tác. Đó là một chiếc mặt nạ bằng vải thô, màu xanh nhạt như da nó, có cái mũi heo và hai lỗ mắt lệch lạc.

Khi nhận ra tôi nhìn thấy, nó quay lại – cái mũi heo y hệt chiếc mặt nạ.

“Tôi...” – tôi ngập ngừng, vì mọi e ngại về việc nói chuyện quỷ dữ lại dâng lên. – “Thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng.” “Không, làm ơn, cậu phải nói cho tôi biết.” – Cậu nắm lấy áo tôi.

Tôi thấy sự tuyệt vọng chân thành trong mắt cậu. Tôi hỏi: “Tại sao chuyện này lại quan trọng đến vậy?”

Cậu buông áo tôi ra, ngập ngừng rồi nói nhỏ: “Tôi cần biết liệu tôi có phải là người xấu không.” Tôi bật cười vì tưởng đùa, nhưng thấy nét lo âu thật sự trên mặt cậu. “Tôi nghiêm túc đấy,” cậu nói, nước mắt lăn dài. “Từ nhỏ tôi luôn có suy nghĩ này... Tôi sợ mình là người xấu, là kẻ ác.”

Cậu nói tiếp: “Người xấu đâu có biết mình xấu khi còn nhỏ. Họ cũng ăn kẹo, gặp ông già Noel, chơi với bạn bè... rồi lớn lên và làm điều điên rồ. Tôi cứ nghĩ mãi, rồi bắt đầu nghe một giọng nói nhỏ: ‘Cẩn thận, mày sẽ làm hại người khác. Mày nguy hiểm đấy.’”

Tôi nhìn con quỷ và chiếc mặt nạ nó đang cố trùm lên bạn tôi.

“Cậu phải nói cho tôi biết, có con quỷ nào khiến tôi thành kẻ xấu không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu: “Nghe này, cậu không phải là người xấu.” “Nhưng—” “Không. Cậu không phải là người xấu,” tôi nhấn mạnh. “Không con quỷ nào có thể khiến cậu trở nên ác độc. Không gì có thể làm điều đó.”

Tôi mô tả cho cậu nghe con quỷ và chiếc mặt nạ: “Nó đang cố khiến cậu tin rằng cậu giống như nó – nó muốn cậu mang khuôn mặt của nó, nhận lấy bản chất của nó. Ma quỷ luôn tìm cách khiến người ta gắn mình với một bản chất không thuộc về họ.”

Tôi nói thêm: “Chúng có thể gieo một ý nghĩ bẩn thỉu, một giấc mơ kỳ quái, hay thì thầm rằng cậu là người xấu – nhưng cậu luôn có quyền chọn cách phản ứng với những ý nghĩ đó.”

Cậu im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy đó là một trò lừa sao?” “Đúng, chỉ là một trò lừa – nhằm hù dọa cậu, hoặc tệ hơn, khiến cậu tin và hành động theo nó. Đơn giản chỉ là dối trá.”

Nói rằng ma quỷ dùng lời dối trá như một chiến thuật riêng biệt của nó, nghe có vẻ dư thừa vì tất cả mưu kế của ma quỷ đều dựa trên sự lừa dối. Tất cả các mưu kế được nói đến trong cuốn sách này đều bắt nguồn từ sự lừa dối. Ma quỷ luôn nói dối — đó chính là điều chúng làm. Khi một việc bạn làm thất bại, kẻ thù thì thầm: “Mày là kẻ thất bại.” Khi ai đó tỏ ra lạnh nhạt với bạn, nó nói: “Hắn không thích mày đâu,” hoặc “Không ai thích mày cả.”

Nhiều lời nói dối có chút manh mối của sự thật — chúng phóng đại hoặc bóp méo điều vốn đúng. Tôi thêm chương này vì điều quan trọng là phải nhận ra rằng, dù có nhiều lời dối trá chứa một phần sự thật, thì cũng có không ít lời hoàn toàn bịa đặt, chẳng hề có chút sự thật nào trong đó.

Người bạn của tôi bắt đầu tin vào lời nói dối rằng cậu là kẻ xấu. Lời nói dối nghe thật vô lý -- đối với tôi nó đúng thật là như vậy -- nhưng với cậu ấy, điều đó lại thật đến mức ám ảnh. Kẻ thù đã khéo léo gom góp từng ý nghĩ lệch lạc và mỗi lần vấp ngã, như bằng chứng để khiến ta tin vào một điều dối trá tận gốc: rằng bạn tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên xấu xa. Lời nói dối lúc đầu thì rõ ràng, nhưng những mảnh vụn của sự thật trong đó lại khiến nó ngày càng trở nên thuyết phục hơn.

Một số lời dối trá có phần thật, một số thì hoàn toàn giả tạo. Nhưng chúng ta không cần cố phân biệt. Tìm kiếm sự thật trong lời nói dối của kẻ thù chẳng khác nào mò một đồng xu trong thùng thủy tinh vỡ – đau đớn và vô ích. Dù lời nói dối có chứa một phần, hay 99% sự thật, nếu nó đến từ kẻ thù, thì nó chẳng bao giờ có ích cho bạn.

“Hỡi Chúa, xin dò xét con, xin biết lòng con; thử thách con và biết những ý nghĩ lo âu của con. Xin chỉ cho con thấy con đường nào sai lầm và dẫn con vào đường đời đời.” (Thánh Vịnh 139:23–24)

Chỉ một mình Chúa mới có thể bày tỏ sự thật. Chỉ Ngài mới cho ta cái nhìn đúng đắn về yếu đuối, sai lầm, và khuyết điểm của mình. Sự sửa dạy của Chúa đầy lòng nhân hậu và tình yêu; không phải để kết án, mà để ban sức mạnh đổi thay.

Ngài mặc khải sự thật qua Lời Ngài, tiếng nói của Ngài, và tình hiệp thông với con cái Ngài. Chúng ta không cần phải moi tìm sự thật giữa những lời dối trá của ma quỷ, vì Cha chúng ta là Đấng khởi nguồn của mọi chân lý.

Dấu hiệu cho thấy bạn đang bị ảnh hưởng bởi chiến thuật dối trá này:

  1. Những ý nghĩ tự kết án thường xuyên xuất hiện trong tâm trí bạn.
  2. Bạn dễ thấy mình cứ lặp đi lặp lại trong những thất bại, nhưng lại chẳng thấy lối thoát.
  3. Bạn cảm thấy tận sâu bên trong mình có gì đó không ổn, không đúng.

Trích từ Indestructible: Fight Your Spiritual Battles From the Winning Side